Người
Do Thái được mệnh danh là người thông minh nhất thế giới, nhiều tư tưởng,
phương châm sống của họ luôn làm ta bất ngờ về sự thâm thúy, sâu sắc. Từ ngàn
xưa, người Do Thái đã xem tri thức là loại vốn đặc biệt vì có thể sinh ra vốn
và của cải, lại không bị cướp đoạt được. Hãy suy ngẫm về triết lý của họ thông
qua câu chuyện dưới đây có thể giúp thay đổi cuộc đời bạn.
Có một
chàng trai trẻ muốn theo học hỏi một giáo sĩ Do Thái nổi tiếng.
Giáo sĩ
nói: “Tôi sẽ ra một tình huống để kiểm tra và nếu anh vượt qua, tôi sẽ cho anh theo
tôi để học hỏi.”
Người
thanh niên đồng ý và giáo sĩ bắt đầu ra câu hỏi kiểm tra: “Có hai người đàn ông
leo ra khỏi một ống khói, một người khuôn mặt sạch sẽ, người kia thì nhem nhuốc
đen đúa. Vậy ai sẽ là người đi rửa mặt?”.
Chàng
trai tròn mắt ngạc nhiên: “Đây là câu hỏi để kiểm tra ư? Quá đơn giản, rõ ràng
người đàn ông mặt nhem nhuốc đen đúa sẽ đi rửa mặt.”.
Giáo sĩ
trả lời: “Sai rồi! Người đàn ông “mặt bẩn” sẽ nhìn sang người đàn ông “mặt sạch”
và cho rằng khuôn mặt mình cũng sạch. Trong khi đó, người đàn ông mặt sạch nhìn
người mặt bẩn và nghĩ rằng mặt mình cũng bẩn. Nói cách khác, người mặt sạch sẽ
đi rửa mặt.”.
- Thật
là một câu hỏi khó! Chàng trai năn nỉ giáo sĩ cho mình một câu hỏi khác.
Giáo sĩ
tiếp tục ra câu đố y hệt lần trước và chàng trai liền thắc mắc: “Chẳng phải người
đàn ông mặt sạch đã đi rửa hay sao?”.
“Sai rồi,
cả hai người sẽ đều đi rửa mặt. Người mặt sạch nhìn người mặt bẩn sẽ nghĩ mặt
mình cũng bẩn. Vì thế, người mặt sạch sẽ đi rửa đầu tiên. Sau đó, người mặt bẩn
thấy rằng người mặt sạch cũng đã đi rửa mặt, do đó người mặt bẩn cũng đi rửa
theo”. Giáo sĩ mỉm cười.
- Ồ, tôi
không nghĩ là mình đã mắc một sai lầm khác! Giáo sĩ hãy cho tôi thêm một cơ hội.
Chàng trai lại tiếp tục nài nỉ.
Giáo sĩ
tiếp tục lặp lại câu hỏi như các lần trên, chàng trai nhíu mày: “Kết quả là hai
người đàn ông đều đi rửa mặt rồi mà?”.
“Anh lại
sai thêm lần nữa! Không ai trong số họ sẽ đi rửa mặt cả. Người đàn ông mặt bẩn
thấy người mặt sạch và nghĩ mình cũng sạch sẽ và không đi rửa. Còn người mặt sạch
sẽ thấy rằng người mặt bẩn không đi rửa thì anh ta cũng sẽ không cần đi rửa.”.
Chàng
trai trẻ buồn rầu nhưng vẫn cố trấn an giáo sĩ: “Xin thầy hãy tin tưởng vào con
thêm lần nữa, con biết con đủ thông minh để đi theo thầy để học và hãy hỏi con
câu khác nữa”
Giáo sĩ
lại đặt câu hỏi y như các lần trước.
Chàng
trai tuyệt vọng gào lên: “Chẳng ai trong số họ sẽ đi rửa mặt như thầy từng nói ở
trên!”
“Anh lại sai nữa rồi! Anh hãy giải thích cho tôi, tại sao
hai người cùng chui ra khỏi một ống khói mà lại có người mặt bẩn, người mặt sạch?
Câu hỏi này hoàn toàn phi
lý và vô nghĩa! Nếu anh dành toàn bộ cuộc sống của anh để tìm hiểu những câu
hỏi sai, câu trả lời sẽ chẳng dẫn anh đến đâu cả!”